Lê Thế Tông (
chữ Hán: 黎世宗
1567 -
12 tháng 10 năm
1599), tên húy là
Lê Duy Đàm (黎維潭), là vị hoàng đế thứ tư của
Hoàng triều Lê - giai đoạn Trung hưng và thứ 15 của
triều Hậu Lê nước
Đại Việt, ở ngôi từ năm
1573 đến năm
1599.Ông là con thứ năm của
Lê Anh Tông, sinh ra trong thời kỳ
Nam - Bắc triều. Năm
1573, Anh Tông thấy Tả tướng
Trịnh Tùng chuyên quyền, bèn cùng 4 hoàng tử lớn bỏ hành cung Vạn Lại trốn ra
Nghệ An. Đúng ngày đầu năm mới
1573, Trịnh Tùng lập Lê Duy Đàm mới 5 tuổi lên ngôi hoàng đế, 3 tuần sau Trịnh Tùng sai Tống Đức Vị ngầm giết Anh Tông. Thời kỳ Thế Tông tại vị,
Trịnh Tùng nắm toàn bộ quyền quân quốc, tiếp tục tiến hành cuộc chiến với
nhà Mạc ở
Đông Kinh. Sau nhiều chiến dịch lớn, năm
1592 Trịnh Tùng đánh bại quân Mạc, lấy lại
Đông Kinh và rước Thế Tông về kinh đô cũ. Do vậy, quốc sử
Đại Việt đánh giá Lê Thế Tông là vua có công khôi phục cơ nghiệp
nhà Hậu Lê.Trên thực tế, dù
nhà Lê được tái lập nhưng quyền lực thực sự đã rơi vào tay
Trịnh Tùng, nhà vua không có thực quyền trong tay. Năm
1599, Thế Tông phong Trịnh Tùng làm Bình An vương, bắt đầu một thời kỳ được gọi là thời vua Lê - chúa Trịnh. Ngày
24 tháng 8 âm lịch năm
1599, Thế Tông mất, ở ngôi được 26 năm, thọ 33 tuổi. Sau cái chết của ông, con thứ tư của ông là
Lê Duy Tân được Trịnh Tùng đưa lên ngôi vua, tức vua
Lê Kính Tông.